Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

Phú Quang đãng: 'Tôi từng đeo mặt nạ với thế cục năm 14 tuổi' - VnExpress Giải Trí

Đầu đội mũ fedora, miệng ngậm điếu xì gà, nhạc sĩ Phú Quang phú quý giữa cái "lãng đãng đông Thủ đô": "Tôi thích mùa đông Thủ đô bởi giả dụ khách hàng nào ở Thủ đô rồi đi miền đất khác sẽ nhớ nhất là mùa đông. Tôi lưu ý phổ thông cô gái Sài Gòn hơi tí lạnh đã mặc áo lông, quấn khăn như ngày đại hàn. Có nhẽ là loài người ta thèm những gì họ thiếu".

Phú Quang chọn lựa thời điểm này công ty đêm nhạc Những nẻo con đường anh đã đi qua để cảm ơn những người yêu nhạc của ông.

- Cái tên "Những nẻo tuyến phố anh đã đi qua" trong đêm nhạc ông sắp khiến có ý nghĩa gì?

- Cái tên ấy nó bình thường thôi. Có những người thấy bản thân oai hùng thì phải nói "những con đường, đại lộ tôi đã đi qua". Đời tôi thì suốt đời đi ở những nẻo các con phố, mà tôi cũng thích thế. Đi đoạn đường ốm thỉnh thoảng người ta không công nhận, không được tung hô. Nhưng thế cục của người nào cũng thế, phải tự bước đi chứ không thể trông mong vào những thứ hư danh. Tôi chỉ có mỗi một nhân tố dám tự hào là chính mình là người công trạng lương thiện, siêng năng chứ chẳng có khả năng gì gớm ghê. Ví như không được đi xế hộp, tàu bay thì cứ đi cái xe đạp lóc cóc rồi cũng tới nơi. Tôi cứ đùa đi tuyến phố đông kẹt xe, tai nạn rộng rãi, đi nẻo con đường cho nó tắt thở, an toàn, mà tuyến đường con thì chắc ít người ghen ghét.

Tôi nhớ năm 14 tuổi, tôi học rất giỏi, được đề cử đi học nước ngoài. Nhưng nhà trường để hở ra tin tức giả dụ bản thân mình không đi sẽ có người khác. Thế là các đoàn viên dứt khoát không cho tôi thu nhận vào đoàn. Chính mình cần mẫn, ngoan ngoãn, học chuyên nghiệp, họ vu cho mình tự phụ. Họ nói tôi suốt ngày chỉ ru rú vào sách vở, không chịu hòa đồng với đại chúng, mà hòa đồng với dân chúng nghĩa là phải ngồi uống nước chè, ăn kẹo dồi. Chính mình không có thời gian để làm cho việc đó nên người ta ghét. Trong khoảng đó, tôi tránh chỗ đông người. Những nơi người ta đổ xô tới thì chính mình không muốn chen vào.

phu-quang-toi-tung-deo-mat-na-voi-cuoc-doi-nam-14-tuoi

Nhạc sĩ Phú Quang đãng.

- Cái tên như một sự tổng kết thế cuộc vậy, ông thấy sao?

- Dân chúng bảo thế này là hết à? Hết làm cho sao được. Bây chừ tôi lại đi tiếp những nẻo các con phố khác. Lần sau nhân thức đâu tôi sẽ ghi là những nẻo đường tôi vừa đi tiếp hay đề phần một, phần hai, phần ba, phần bốn...

Lần này, tôi sẽ kể rất nhiều ảm đạm vui của bản thân thật hơn những lần trước. Có những vấn đề người khác không nói nhưng mình cũng sẽ nói. Có vấn đề nó chả ảnh hưởng tới người nào, chỉ là những bi lụy vui của riêng bản thân mình.

- Ông thấy cuộc đời chính mình đến hiện nay bi thiết hay vui, được hay mất phổ thông hơn?

- Cuộc thế tôi đã chạm chán rộng rãi nhân tố trớ trêu. Tôi hiểu ra từ năm 14 tuổi rằng vũ khí tốt nhất để chống trả toàn bộ bất hạnh là thú vui. Bản thân cứ cười như không có chuyện gì. Giả dụ đã khổ cực mà còn thở than thì không có tính năng gì, chỉ làm âu sầu thêm lên.

Năm 14 tuổi, tôi đã khóc trước hầu hết đám đông vì bi đát quá, không hiểu sao người ta có thể đối xử với bản thân mình như thế. Khi khóc, tôi thấy gương mặt hả hê của kẻ xấu, còn người tốt bụng lại vờ quay đi không trông thấy. Trong khoảng đó, tôi ghét cả hai gương mặt tương đồng. Người tốt mà không nói gì cũng là xấu. Sau lần đó, tôi đeo chiếc mặt nạ vô cảm để chống trả những vấn đề tàn bạo. Cũng trong khoảng đó, không bạn nào còn bắt chạm mặt một nét đau đớn nào trên khuôn mặt tôi.

- Ông đã phải đeo chiếc mặt nạ ấy bao lâu? 

- Chỉ ít năm sau đó thôi. Trong khoảng những năm hai mấy tuổi trở đi, tôi sống ít thù oán thù, trách hận cuộc thế. Khi chạm mặt kẻ xấu, tôi luôn tin còn đa dạng người tốt. Tới hiện giờ càng thấy điều đó đúng, một phần là nhờ ảnh hưởng từ mẹ tôi. Ngày đó, trong những người được đi học nước ngoài, phổ biến người kém hơn tôi. Tiễn họ phát xuất, tôi đi về và rất bi lụy, nửa đêm lang thang ngoài con đường. Cũng hơn một lần tôi muốn nhảy vào tàu hỏa nhưng thương bác mẹ nên lại trở lại lén tạo dựng cửa tham gia nhà. Ngày hôm sau tôi bỏ cơm. Mẹ tôi mới nói: “Mợ biết bữa qua con bỏ đi suốt đêm. Mợ thức cho đến lúc con về, tạo dựng cửa tham gia. Con đừng kì vọng mợ sẽ an ủi con trẻ trong nhà gì. Riêng việc con cứ cắm đầu cắm cổ hủ tham gia học để chuyên nghiệp hơn người này người kia thì đã khinh ghét lắm rồi". Tôi ngộ ra luôn. Tôi xuống ăn liền sáu, bảy bát cơm một lúc. Sau này, đa số thế cuộc tôi chịu tác động phần đông từ mẹ.

Tôi cũng dần nghiệm ra một yếu tố là thượng đế rất công bằng. Ngài cho cái gì thì sẽ lấy lại cái đó, mà lấy cái gì sẽ bù lại cho mình cái khác. Hồi trẻ tôi sáu, bảy lần không đi nước ngoài được. Sau này tôi hơn 40 lần đi bằng giấy mời tư nhân, tự quyết định không cần xin phép khách hàng nào.

phu-quang-toi-tung-deo-mat-na-voi-cuoc-doi-nam-14-tuoi-1

- Những nẻo trục đường Phú Quang đãng nhịn nhường như có đông đảo phụ nữ, bằng chứng là các sáng tác của ông bỏ ra cho phổ quát "em" lắm. Ông nói sao?

- Có người hỏi "Có phải mỗi bài hát của anh là một em không?". Tôi có 400 bài hát mà thích 400 em thời giờ tôi thành xác ve à. Cũng có những em hình dong, đương nhiên cũng dựa trên những yếu tố có thật nhưng tôi chả nói cụ thể như khai báo lý lịch khiến gì. Nhỡ nói ra ông chồng kia nổi máu ganh có phải hại đời người ta không. Quan trọng nhất là muốn tới với hồ hết quần chúng thì phải viết cho phần đông. Công trình của bản thân mình viết cho thế cuộc thì mỗi người sẽ sắm thấy một góc nào đó của họ trong bài hát.

- Các chương trình của ông chưa bao giờ nhắc đến một "em" khác lạ là thê thiếp ông. Người đó giữ vị trị thế nào trên hành trình ông đã đi qua?

- Tôi có nửa đùa nửa thật với vợ tôi rằng giả dụ anh chưa bao giờ biết yêu thì khiến sao mà yêu em được. Ví như anh chưa bao giờ tốt với phụ nữ thì sao mà tốt với em. Ngay ngày xưa khi tôi yêu hậu phi, cô ấy có đứa con riêng. Tôi có tâm can: "Nếu người nào không yêu con anh được thì anh cũng không yêu người đó. Anh cũng khuyên em, em có thể yêu anh hoặc không nhưng nếu như người nào không nhân thức yêu con em thì em đừng nên lấy". Tôi nghĩ sống phải khoan dung và vị tha tương tự.

Nghệ sĩ chúng tôi dại dột lắm. Nhưng cô ấy hiểu cái dở người và sắm thấy trong cái đần độn đấy những yếu tố xinh tươi thì người ta yêu bản thân thôi. 

- Phú Quang quẻ ở nhà là người như thế nào?

- Tôi rất chiều cung phi, chiều con. Cô con riêng của cung phi từng viết hẳn trong bài văn rằng coi phụ thân dượng như phụ thân đẻ. Nó nói về nỗi bi quan của nó nhưng cũng nói may mắn khi được cha dượng thương mến. Tôi có đặc điểm là con riêng, con bình thường tôi không phân biệt. Phụ vương mẹ mình, thân phụ mẹ người kia cũng không phân biệt. Đã là phụ thân mẹ thì luôn là phụ thân mẹ, con cái đều là con cái.

Tôi chẳng hề người chồng, người thân phụ hoàn hảo lắm. Tôi cũng có đầy phạm tội nhưng có thể thứ lỗi được.

phu-quang-toi-tung-deo-mat-na-voi-cuoc-doi-nam-14-tuoi-2

- Nhân tố gì làm ông đều đặn doanh nghiệp các đêm nhạc của bản thân tương tự?

- Mấy năm mới đây mỗi năm tôi làm nhị lần, mỗi lần ba đêm. Nó phát xuất trong khoảng nhu cầu khán giả, họ thích đến với chính mình thì chính mình làm cho thôi. Khi nào người theo dõi còn cần thì tôi vẫn còn khiến cho. Tôi thừa nhạy cảm để nhân thức khi nào người ta chán chính mình. Lúc đó, dù có khiến 15 phút, tôi cũng không khiến cho.

Tôi cũng không cần phải khiến gì mới hay khác biệt để hấp dẫn người theo dõi. Nhân tố đặc biệt nhất trong đêm nhạc Phú Quang quẻ vẫn chỉ là nhạc Phú Quang quẻ mà thôi.

- Phú Quang quẻ từng nói "Vui là chính, kiếm tiền là chính yếu". Vấn đề đó áp dụng thế nào trong việc doanh nghiệp các đêm nhạc của ông?

- Câu đó tôi nói đùa thôi. Nhưng không có tiền thì làm cho sao mà sống, mà thông minh được. Tiền ko phải chủ quản mà vui cũng chả phải chủ chốt. Yếu tố là tôi chỉ muốn làm cho khán giả vui thôi. Tôi cần sắm thấy sự ưng ý ở khán giả. Đấy là vui vẻ để bản thân mình tin là đã đi đúng các con phố. Lòng tin của khán giả là thứ để mình bước đi trong thế cục này. Giả dụ bản thân mình sống mà chả người nào tin thì khiến cho sao sống được.

Anh Sa
Ảnh: Quý Đoàn
Video: Trằn Quang quẻ


Xem thêm: váy ngủ gợi cảm triumph

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét